“Nhà Em Có Một Người Bà”

0 Comments

“Nhà em có một người bà. Bà hay đứng lảng vảng trong nhà. Bà luôn ngáy rất to và mồn bà cứ há to ra. Tóc bà rối loạn sợi bạc sợi đen. Bà trông dơ bẩn còn hơn người ăn xin. Bà thở ra những tiềng khò khè. Da bà nhăn nhúm. Bà rất thích cào vào tường và tạo ra những tiếng động. Bố mẹ bảo là chuột hay vách nhà hàng xóm. Em bảo là bà thì họ bảo 2 bà nội ngoại ở nước ngoài cả.

Bố mẹ với không ai thấy bà cả. Bà rất ham ăn. Mỗi khi dọn cơm thì bà ăn ngay cả tô. Bởi vây đồ ăn mau hư lắm. Bà cũng thích các nơi tối và các nơi mát mẻ. Khi thì ở trong hộc. Khi thì trong tủ, dưới gầm giường và trong tủ lạnh. Hay cả những khe hở bà cũng len vào được. Bà chẳng bao giờ ngủ cả nên việc bà làm là soi mói. Tay bà bị bó vô mình. Như ai đó đã cột tay bà lại vậy.

Bà thích nhất là em. Vì em thấy bà. Bà muốn em cởi trói cho bà. Chứ em không thích bà đâu. Do bà cứ đứng chắn lối suốt. Có lần em không thấy đèn đường và xém bị xe tông. Em ghét bà lắm. Bà hét vô mặt các bạn nhỏ tới chơi với em. Đuổi họ đi cả. Bà đuổi cô giúp việc tới trông em. Có lẽ bà không thích ai vô nhà. Bà em hay đứng ở bên ngoài cửa để chờ người để bà bắt nạt. Bà…”

“Đủ rồi. Xuống phòng giáo viên với cô ngay. Lớp trưởng giữ lớp.”- Tiếng cô chủ nhiệm la om sòm.
Cổ tái cả mặt rồi nắm tay tôi kéo ra khỏi lớp. Cả bọn trong lớp xì xào rồi yeah yeah như là nghỉ tiết. Con Ngân mừng quá chừng thở phào ra. Chưa làm văn nè… Bị cô bắt đọc bài làm văn là mệt lắm đó. Chút trêu nó mới được.

—–

Tôi về xếp cặp. Cả đám nhào tới hỏi: “Sao rồi?”

“Phòng giáo vụ có ai với ai vậy? Thầy hiệu phó có cho kẹo không?”

Tôi thở dài xếp cặp vở vô rồi chống tay phòng má mín môi nói: “Biết ngay là không ai tin đâu mà. Như ba mẹ thôi. La mình không, bắt mình không được kể nữa. Cô phải đi học thêm. Chứ không biết làm văn gì, bị trứng ngỗng choc oi. Đứa nào dưới trung bình phải đi học thêm.”

“Chép theo văn mẫu đó. Tụi bây không đi học thêm không có văn mẫu chép đâu.”- Lớp trưởng Kiên chống nạnh nói.

Xin 50 ngàn để đóng tiền học thêm mới được. Con Ngân cầm bài văn nói: “Nhưng thi học kỳ môn văn là bài làm văn Tả Bà Em đó. Chị tớ năm lớp bảo thế. Tớ không có bà luôn. Mẹ cho tiền học thêm rồi mẹ đi ra Hà Nội rồi, nhưng mà lỡ lấy tiền khao cả bọn rồi. Giờ nhả ra đi. Nếu không méc bố. Bố tớ là công an.”

A… Cả đám la hét quá chừng. Thằng Kiên hứa phá luật cho ngay bài văn mẫu mượn copy kìa. Tôi lớ vô mà nó che bài ngay kìa. Thằng Tín nói: “Thế bà bạn là tốt hay xấu thế. Bà nội tớ cũng hay la mắng lắm, nên tớ ghét bà luôn. Mẹ tớ ghét bà lắm bảo bà xấu tính ghê. Bà tớ cũng hay đòi đuổi mẹ tớ đi. Mình làm bạn đi.”

Được đó. Con Sa tự nhiên ôm bài văn chạy ra la to nói: “A… cấm nói xấm bà nha. Bà ngoại tốt lắm cơ. Bà ngoại thương Sa nhất luôn. Mẹ bảo bà thương nhất là cháu chứ chẳng thương mẹ với bố đâu. Ai đánh Sa là bà đánh lại. Bà hay ôm Sa kể chuyện. Bà lo hết việc nhà, bà bắt cơm nấu cháu cho Sa. Chẳng biết gì hết, bà mi thương mi đó.”

Ủa? Ờ… Nhỏ Sa còn đọc vanh vách bài tập làm văn của nó. Tín nghe cũng gật nói: “Ờ ha. Bố bảo ‘thương cho roi cho vọt’ ấy.”

Có chuyện đó sao? Tôi chống 2 tay bưng mặt suy nghĩ. Bị giám thị vô la nói: “Tụi học sinh lớp 3D mau về nhà ngay.”

Cả bọn xách cặp về. Cặp nặng quá luôn. Văn của thằng Kiên bảo: “Lưng bà bị còng.”

Bà tôi đâu có còng lưng đâu. Về đội sao đỏ liền giăng dây qua đường kìa. Lần trước cũng do bà hết đó. Nhiều phụ huynh đến đón chưa. Còn cầm dù nữa. A… bà đi theo bà hàng xóm kìa. Lại bà nữa. Ghét ghê đó.

“Lan… lại đây mẹ.”… “Tuấn, ông tới đón cháu nè Tuấn.”… “qua đây con.”

Tiếng phụ huynh kêu con về rối rít. Tôi đứng xếp hàng chờ tới lớp tôi qua đường. Nhiều đứa được phụ huynh đón về còn kéo bố mẹ vòi mua quà vặt ở các xe bán đồ ăn với tạp hóa quanh trường. Truyện tranh kìa. Tụi tôi chen chen để coi cái ‘nhà mướn truyện’ mới mở.

“Anh… em muốn mướn truyện. Chút thôi mà.”

“Về ngay. Bố mẹ dặn tao đón mày rồi về ngay. Dạo này có mẹ mìn bắt cóc con nít đó. Trường tiểu học nào cũng kêu bố mẹ coi chừng con nít. Nhiều đứa bị bắt lắm rồi.”

Ủa… Ủa? Cả bọn chúng tôi dỏng tai nghe. Tôi ngước lên dòm thấy mấy phụ huynh bàn tán quá chừng.

“Sao? Cónhiều đứa bé bị bắt cóc à?”

“Tin đồn thôi chị. Tôi nghe đâu chừng có 2 đứa bé bị bắt.”

“Phải coi chừng thôi. Nghe nói 15 năm trước từng có nhiều vụ bắt cóc diễn ra trên địa bàn quận ta ấy.”

“Hồi trước nhà em chưa về đây. Bộ có thiệt sao? Nghe hàng xóm bảo chỉ phóng đại.”

“Có trời mới biết. Nhưng cứ trông nom tụi nhỏ cẩn thận thôi cô ạ. Ông xã tôi lơi là lắm. Hay dẫn con ra ngoài ngồi uống cà phê đánh bida xong ổng quên để ý nó. Giao con cho chồng coi thì chán vậy đó. Giá mà má tôi còn, nhà nào có ông bà là nhất rồi. Để ông bà trông là yên tâm.”

“Ừm, còn trông nhà phụ nữa, chứ có 2 vợ chồng, 2 đứa con. Tôi màcó người phụ trông nhà hay quét dùm cái nhà là tôi yên tâm đi ra ngoài bán hàng, để thêm tiền lo cho tụi nhỏ. Thấy con người ta học đàn piano, hay học bơi học tiếng Anh thấy mà ham.”

Đến lượt bọn tôi đi theo hàng qua đường rồi. Tôi quay lại dòm bà. Thấy bà đi theo tôi. Tôi mín môi nghĩ có bà cũng được. Cho bố mẹ đỡ cực. Hay tại bà không có ai ‘tháo’ tay bà ra nhỉ. Kiên đeo cặp còn nặng hơn tôi gật cái nói: “Quên mất. Còn bài tập vẽ cô chủ nhiệm dặn. Vẽ rồi tô đem lên nộp. Tại tuần này tiết mỹ thuật phải học bài môn Toán với Tập Đọc. Nên vẽ với thủ công cô chỉ dặn bài thôi.”

“Sao giờ mi mới nhớ? Lo học về chơi chứ gì. Lớp trưởng gì kỳ vậy.”- Ngân nói còn đánh vai Kiên 1 cái.

Kiên gãi đầu nói: “Tại mẹ nói môn mỹ thuật với thủ công là môn phụ thôi. Bà với mẹ làm giúp cả. Mai nói với cả lớp cũng được. Tuần sau mới nộp mà.”

Ờ nhỉ. Có bà thì mình có thể ‘sai’ bà làm nhiều việc cho mình. Nhưng mà lỡ là ‘bà xấu’ như bà của Tín thì sao? Là ‘bà tốt’ như bà Sa hay ‘bà xấu’ như bà Tín. Như bà của Tín thì còn lấy chổi lông gà với roi mây quất Tín ấy. Khó nghĩ quá. Hay là vẽ tranh Bà rồi hỏi bố mẹ, các bạn với thầy cô xem.

—-

Hời ơi. Tôi thở dài nhún vai luôn rồi đưa tay bưng mặt. Con Ngân ngồi khóc to oa oa nhề nhệ, cô đang dỗ nó. Nộp tranh ve giấy trắng rồi bảo không có bà rồi bị cô la thì khóc nhè. Chứ tôi có vẻ bà mà, còn vẽ giống y sì thế mà cô cho có 6 điểm còn viết lời phê ‘tranh quá xấu, yêu cầu phụ huynh giúp các em làm bài đàng hoàng’. Kỳ cục ghê. Con Sa cười toe toét do được điểm 10 kìa. Nó vẽ bà tốt của nó. Thì ra là phải tô nhiều màu nhất là phải vẽ miệng bà cười, có ông mặt trời, có ông mây, có các cô hoa đều vẽ mặt cười vô thì được 10 điểm. Còn Tín vẽ bà hung dữ quá được 8 điểm thôi.

Tôi dòm bức tranh của mình vẽ. Thấy các bạn khác đang tô màu hí huấy vào để được thêm điểm. Đứ thì vẽ thêm hoa trên áo bà, đứa thì vẽ nón lá, đứa thì vẽ con mèo với chú chim. Tôi cầm bút chì đủ màu phân vân không biết tô gì đây. Bà tôi chỉ có màu xám, màu đen và màu đỏ thôi. Da bà cũng chẳng có màu da người như bà các bạn khác luôn. Bó tay. Đành ngồi tô thêm tóc với nếp nhăn cho bà. Quên… đầu bà, mặt bà có nếp nhăn to như cái lỗ, như cái miệng còn màu đỏ lòm nhễu ra mấy cái máu cam màu đỏ.

“Hu hu..”- Ngân khóc to ghê sang cả lớp bên cạnh kìa.

“Ngân… Sao em khóc hoài thế? Cô xin lỗi rồi mà. Em nhờ mẹ vẽ hình bà lại vậy. Chắc mẹ nhớ bà rồi vẽ được thôi. Hay em coi ảnh rồi vẽ nhé. Nín nào… Làm phiền lớp bên cạnh đó? Sao cứ khóc hoài thế?”- Cô chủ nhiệm nói nhỏ nhẹ.

Ngân nó khóc rồi chỉ hình vẽ bà của tôi ngay mặt bàn khóc nói: “Ghê quá cô ơi. Em sợ…”

Cô giáo chống nạnh la tôi làm bạn Ngân khóc. Tại bà hết nữa. Tại bà xấu quá mạng. Ghế bà luôn. Về phải la bà mới được.

Bố vừa ngồi cười vừa vẽ vẽ, còn cho tôi ngồi trong lòng bố xem bố vẽ nữa. Bố hí hửng nói: “Xong rồi. Kiệt tác nghệ thuật.”

Tôi chu mỏ ngước lên nói: “Đâu có giống bà đâu bố. Bà diễn viên phim Việt Nam trong tạp chí mà. Hổng phải bà.”

Bố cười nói: “Đẹp là được rồi mà con. Cho con gái bố được 10 điểm ha. Cưng.”

Bố bế xách tôi lên. Mẹ đi ngang lườm nói: “Anh chiều nó quá. Nó đem hết bài cho anh làm giờ. Anh phải kêu nó tô màu đi chứ. Nó vẽ gì mà xấu quá chừng kìa. Nếu biết nó vẽ xấu vậy em đã cho nó đi học vẽ rồi. Còn học hành sao đó mà cô kêu đi học thêm kìa. Nghe nói làm văn dở lắm.”

Hừm.. tại bà hết đó mà. Bố tôi xách tôi lên ngay tầm cười nói: “Ha ha. Thì cho đi học ha. Coi mặt nó ấm ức kìa. Ha ha… Con bé này mắc cười quá. Đúng là đứa bé dễ thương nhất xóm này. Nó cũng nổi tiếng trong xóm lắm mà. Môn văn thì tầm này chỉ để cho tụi nhỏ học mở rộng vốn từ vựng, rèn chữ, rồi viết đừng sai chính tả với biết câu cú là được rồi.”

“Hầy… dễ thương gì. Anh đừng nói thế nghe sợ sợ sao đó.”- Mẹ tôi nhăn mặt nói.

“Hả? Là sao? Con gái mình dễ thương thì tốt chứ sao mà em sợ.”- Bố nói.

“Dạo này tái lại vụ mẹ mìn bắt cóc con nít làm em nhớ lại chuyện hồi trước. Hồi trước ghê lắm. Trên địa bàn quận có nhiều vụ bắt cóc con nít. Có con bé Nguyệt xinh nhất xóm bị bắt cóc ấy. Cũng tầm tuổi con mình giờ. Tên Nguyệt luôn. Nó dễ thương lắm. Nó là con lai đó. Nên cả xóm đều thích hay gọi nó cho ăn kẹo bánh với kem, hay cái này cái kia, nhiều cô bác còn cho nó búp bê, dưới quê lên lì xì hay cho đồ nó. Nó quen vậy rồi. Vậy mà bị bắt cóc trong đợt đó. Cả xóm buồn lắm. Mẹ nó điên luôn, tự tử chết ngay ngoài đường. Cũng tại lơ là. Lúc đó ai cũng nghĩ bắt cóc thì bắt mấy đứa bé hơn cỡ 3 tới 6 tuổi. Phường cũng thông báo trong cỡ 3 đến 6 tuổi. Con bé học lớp 3 rồi, chắc tại nó xinh xắn quá. Trường gần nhà như tụi này cứ đi bộ về. Mấy đứa khác kể thấy 1 bà nhà quê quắt con bé Nguyệt vô hẻm cầm búp bê với túi bánh. Chắc nó quen nên vô rồi bị bắt cóc…”- Mẹ kể.

A.. điếc tai ghê. Bà ngửa mặt hét còn tự cào mặt mình cho thêm nếp nhăn kìa. Bà lấy tay cào mặt cào cào tróc hết mảnh da này tới mảnh da khác ra. Lại phải vẽ thêm nếp nhăn cho bà.

“Ê… Làm gì vậy? Sao phá tranh bố mới vẽ xong. Cái con nhỏ này.”- Mẹ la tôi.

Đó… Tôi bưng mặt bực mình. Chắc là ‘bà xấu’ rồi. Bà đang la ‘các bạn nhỏ’ ở ngoài cửa kìa. ‘Các bạn nhỏ’ thi thoảng tới để xin kẹo bánh. Là Halloween đó. Coi kênh phim hoạt hình Disney thấy Halloween rồi. Tôi cũng vẽ thêm các bạn nhỏ vào tranh cho thêm điểm. Mẹ la tôi nữa. ‘Các bạn nhỏ’ thôi mà. Mẹ kêu đi ăn cơm, còn vẽ bậy nữa thì ăn đòn.

“Anh đóng cửa mở máy lạnh đi.”- Mẹ kêu bố.

“Hả? Tối rồi mà, thấy mát lắm mà.”

“Nhà cô Phương hàng xóm cúng cô hồn đốt nhan nhiều quá bay cả sang đây. Đóng cửa mở máy lạnh cho rồi.”- Mẹ bảo.

“Chà.. thế hôm nay là tháng 7 âm lịch à? A.. con vẽ nhiều con ếch với nòng nọc vậy? Tô da xanh lè mắt to đen đậm với ngồi xổm là bố biết ngay con ếch. Ồ, vẽ con mèo đen nữa à? Còn nòng nọc. Con thấy nòng nọc rồi à? Chắc trên bài hát thiếu nhi chứ gì? Ờ, vẽ giống đó. Có năng khiếu của bố đây mà. Con nó vẽ giống thế mà em.”

Ơ… Tôi vẽ ‘các bạn nhỏ’ mà. Bọn ngồi ngoài há miệng đớp. Còn 1 số màu đen thì chúng len len vào trong theo làn khói kìa. Chúng chỉ có 1 con mắt thôi. Nhưng chúng nhớt và trườn trên sàn. Tại ngoài sân không có đèn ấy. Chứ chúng trườn tới cửa phòng khách thì tiêu. Bà cũng đuổi chúng đi nữa. bà dẫm lên chúng. Chẳng biết vẽ sao luôn nên tôi đi ăn cơm.

—-

Bà này là ai thế chứ? Tự dưng chắn lối người ta. Giăng dây qua đường vừa qua tới nơi cái bả chặn cả đám lại. Còn phát bánh kẹo. Bà này dáng người mập mạp mặt rưỡm mỡ. Mở cả hộp chocopie với kẹo socola cho cả bọn. Con Sa lấy quá chừng để cho em trai ấy. Bả cười kìa.

“Bà gì? Gọi là cô chứ. Cô tới đón cháu đây. Cô là người giúp việc mới.”

Ờ nhỉ. Mẹ bảo tuần sau lại có show rồi phải đi nên thuê giúp việc nữa. Là bà này sao? Bả kéo tôi về kìa. Cả bọn ăn uống ngon lành. Sao đi đường này chớ?

“Ô hay. Thế cháu chẳng phải đi học thêm à? Mau đi với cô nào.”- Bả vừa kéo cặp tôi vừa nói.

Lớp học thêm 2-4-6 mà. Hay là lớp học vẽ mà mẹ bảo nhỉ. Bả còn đưa cuốn truyện tranh cho tôi coi rồi bảo đi đường hẻm đó. Woa… là truyện Doremon, nhóc Miko, với Maruko… Còn có búp bê Barbie. Mắc lắm đó. Mẹ bảo không phù hợp với lứa tuổi, không mua đâu. Bà ấy vội chạy bén vào hẻm bộ dạng kỳ quái như sợ mấy cô dắt con về dòm, rồi bả quắt tôi vô hẻm, tay bả cầm bịt nylon, bả còn mang ra 2 con búp bê với truyện và kẹo nữa. Woa… Có xe máy chạy vô hẻm. Không phải tiếng xe máy sao? Tiếng gì rất lớn. Là bà. Tôi thấy bà chạy ra. Bà vừa chạy vừa la hétkhủng khiếp như tiếng xe máy rồ ga. Tiếng bà rống lên tang tang dần. Tôi ngồi xuống bịt lỗ tai luôn. Bà chạy nhanh quá. Hai chiếc xe máy đâm xuyên qua người bà kìa. Bà không phải sợ nắng à? Mấy vết nhăn của bà như vỡ ra vậy. Bà ơi… Thế mà bà vẫn lao tới gào thét lên. Tôi chẳng biết bà bị sao nữa. Mắt tôi thấy cay quá… Vì bà cứ hét lên thế rồi nếp nhăn của bà cứ nứt ra tứa nhiều máu ra. Bà khóc mà mặt nhăn cả lên. Mắt bà chỉ có con ngươi lồi ra giờ trào ra máu bệch dài xuống. Nên tôi tự dưng cũng khóc theo. Hình như bà đau đớn lắm đó. Hu hu…

Bà nhào tới chỗ của bà giúp việc mà gào to. Tay bà bị buộc chặt nên bà chẳng làm gì được bà chỉ đứng đó gào to lên. Bà đó chẳng nghe gì. Mặt của bả tức tối dòm tôi rồi bả chạy ra nắm tay tôi kéo tôi đứng lên lôi vô hẻm.

“Thả ra… Bà ơi… Đau… Cháu đau.. Thả tay ra…”- Tôi kêu lên.

Bà gào lên rồi bà chạy hẳn ra ngoài này. Bà đó nắm 1 tay tôi kéo vô rồi. Tôi vùng vẫy thì bị bả kéo mạnh. Có 1 cô đi ngang dòm. Bà giúp việc nói: “Ây da, con nít giờ không chịu đi học thêm gì hết.”

Nên cô ấy lái xe đi mất. Hu hu… Tay còn lại của tôi với ra. Bà tôi la khóc dữ quá. Tay tôi với được tay của bà tôi. Lần đầu tôi nắm được tay bà. Ngón tay của bà. Bà khóc to hơn. Bà dòm bàn tay của tôi rồi bà khóc to xong bà nắm lấy bàn tay tôi.

Bà giúp việc lôi tôi vô hẻm thở phì phò móc cái túi nylon ra 1 cái giẻ hừ 1 tiếng nói: “Làm mất sức tao… Mày…”

Bả vừa quay lại thì thấy bả đang nắm tay bà… Tôi ngồi bệch khóc huh u ở trước hẻm. Bà giúp việc thét lên 1 tiếng khủng khiếp. Bà gào vào mặt bà ta rồi bà há mồn như nuốt lấy mặt bà đó vậy. Móng tay bà bóp bẳn vô đầu của bà đó rồi móc vào mắt. Bà giúp việc gào lên rồi nháo nhào bỏ chạy. Người xung quanh chạy tới. Bà ta chạy né mấy thanh niên chạy tới từ trong khu phố nên bà ta chạy thẳng ra ngoài. Bà tôi nhào lên cổ bả. Bả la hét cố hất bà tôi xuống. Tay bả đánh lung tung. Bà bóp cổ rồi cào vào mắt bả. Bả hét quá chẳng chú ý chạy ra đường lớn. Tôi nghe rất nhiều tiếng kèn xe rồi bùm 1 cái. Một cái xe tải bấm kèn rồi tông mạnh vào bả.

Tôi khóc thét kêu bà. Nhiều cô đỡ tôi lên. Bà… Tôi thấy bà còn cào cáu vào cái bà kia đang nằm. Một chân bả văng ngược lên như cây thước góc vuông. Cổ bả bị vặn. Bả như con búp bê bị vặn đủ hướng. Rồi tôi thấy bà tôi bị cháy… Tôi chạy tới khóc kêu bà mà mấy cô mấy chú ôm tôi lại. Bà… Bà cháy hết lớp da đen xám của mình thì chỉ còn 1 cái bóng trắng mờ nhưng mặt bà đẹp lắm. Bà còn mỉn cười như hình vẽ mấy bài vẽ bà được điểm mười nữa. Bà dòm tôi cười rồi bà biến mất. Hu hu… Tôi khóc kêu bà. Tôi thương bà lắm. Tôi muốn bà ở bên tôi cơ.

—-

Sau vụ đó thì mấy chú mấy cô công an có tới nhà. Có cô công an tới thăm tôi hoài còn bảo họ điều ra được cả. Thì ra là mụ mẹ mìn đó. Nhưng ai cũng tưởng là do tôi khóc rồi kêu còn vùng vẫy khiến nhiều người chú ý đi tới. Nên bả mới bỏ chạy rồi bị xe tông. Bố mẹ tôi chăm sóc còn mua nhiều quà dỗ tôi. Mà tôi không thèm đâu, tôi chỉ muốn bà cơ. Bà nội, bà ngoại ở nước ngoài bay về thăm còn la bố mẹ. Tôi khóc huh u gục vô tay. Bà đi luôn rồi. Tôi nhớ bà, dòm mấy góc nhà bà hay đứng hồi trước. Tôi khóc suốt. Tôi có năm mơ thấy bà hiện về. Thế là tôi không khóc nữa. Bà dặn tôi phải ngoan phải giỏi. Bà bảo bà đi tìm con gái bà rồi. Hay quá luôn. Tôi sẽ ngoan nhất rồi giỏi nhất cho bà xem.

Tôi hâm hở xách cặp đi học. Tín lại ca cẩm về bà bảo bà nó xấu lắm cơ. Tôi tính như con Sa chuẩn bị sẵn nắm tay để đánh nó thế mà tôi thấy trong hẻm có 1 ‘bà xấu’. Thì ra có ‘bà xấu’ ‘bà tốt’. ‘Bà xấu’ kìa. Là bà mẹ mìn ấy. Bà ta há mồn đứng đó cái mặt bự thịt trông căng lên hơn. Còn lớp da bà ta thì như cá trê, giờ trông xám xịt đen thui. Bà tay đầy vếtnhăn tím đỏ. Mặt bà ta còn bợn nhiều vết bầm. Chân tay bà ta cong veo. Mắt bà ta trợn ngược lên. Bà ta đam dòm những bạn đi qua để coi đứa nào bà ta thích nhất đó. Eo ôi.

“Ê, này, mau qua đường.”- Kiên kêu cả bọn.

Tôi vội chạy qua theo dòm lại hẻm đó. Hứ… ‘Bà xấu’ thấy ghê quá trời. Nhưng kệ bà ta đi. Tôi đã vẽ bứ tranh của bà thật đẹp rồi. Bà nội với bà ngoại đều bảo tranh tôi vẽ đẹp ghê. Tôi qua đường rồi sâm soi bức tranh cùng bài văn về bà rồi hâm hở tới lớp.

—-

Giờ tập làm văn của lớp 3B. Lớp cách đó không xa….

“Nhà em có nuôi 1 ông già. Ông lớn hơn con bò. Ông sủa to hơn con chó. Da ông nhăn, mắt ông đục, răng ông màu đỏ. Ông bò bằng 3 chân. Ông ợ rất to tiếng. Ông không ngủ bao giờ mắt ông lúc nào cũng mở. Ông hay ở trong tủ hay dưới gầm cầu thang. Em tìm được ông dưới gầm cầu lúc bị các bạn quăng giày em xuống dưới, em đi nhặt. Ông không có tóc. Bụng ông to nhưng mở rộng. Miệng ông ở trên bụng và đầu ông ở trong miệng. Ông ghét nhất là em. Vì em thấy được ông. Ông thích nhất là đi dạo và ăn uống. Ông thích ăn tiết canh. Ông rất già nhưng to khỏe. Mỗi lần gặp ông thì ông lại to ra. Ông cũng có bạn là các ông khác… Ông em cũng đi làm nữa. Chắc chỉ để ăn tiết canh… Ông và em…”

Thầy giáo chủ nhiệm hất tóc mái làm ra vẻ khó xử kiểu cách nói: “Đủ rồi. Chà…  em làm văn dở quá. Em lộn bài văn tả con bò và tả con chó lần trước rồi. Kiểu này thì dưới trung bình mất. Thôi, thầy thấy em cần đi học thêm. Em kêu bố mẹ cho đi học thêm ở nhà thầy em nhé. Các em đừng cười bạn. Em Thúy tiếp theo.”

Cậu bé ngồi xuống buồn bã thở dài nghĩ lại chẳng ai tin mình rồi. Cậu bị 2 bạn nam bàn sau đẩy vai rồi hắt mực vào áo. Cậu quen rồi nên chảng để ý. Bố mẹ cậu đi làm suốt nên chỉ có ông ở nhà. Cậu tưởng bố mẹ nói mình không có ông chứ. Ai ngờ cậu có ông ở nhà còn gì. Cậu nghe bài văn của của các bạn về ông. Cậu thèm được như thế lắm. Cậu tính hôm nay về sẽ tìm ông cái đã. Ông cậu chắc chỉ khó chịu gắt gỏng như ông của Thúy vì phải nằm liệt giường thôi. Cậu có thể bỏ ông lên xe rồi đẩy ông đi dạo hẳn là ông thích lắm. Ông cậu có lẽ có 6 cái chân như ông bạn của ông vậy, cái ông sống ở công trường mà công nhân cứ bị tai nạn té xuống với đồ sắt rơi trúng người chết ấy. Ông bạn ông nhanh nhẹn và khỏe mạnh hơn ông cậu nhiều. Cậu nghe văn thấy ai cũng bảo phải đỡ đần cho ông bà mà. Ừ… cậu tính sẽ làm thế.

Thẻ:, ,

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *